- Bà ơi ! Tấm và Cám như thế nào ? Bà kể đi bà...
- Tấm là chị, Cám là em. Hai cô là chị em cùng cha khác mẹ. Tấm xinh đẹp nết na, có mái tóc xanh, đôi mắt mở to đen láy. Tấm hay lam hay làm, phúc hậu lắm. Tội nghiệp, thương lắm, Tấm rnồ côi mẹ. Còn Cám là con bà dì ghẻ. Mẹ Cám nanh ác nên Cám có cái mồm nhọn như mõm chuột, hai cái tai bé tí, gian tham và ranh ma !...
Bà mất đã 6 năm, nhưng câu chuyện "Tấm Cám" bà kể năm tôi lên bốn, đến nay tôi vẫn còn nhớ. Nhiều đêm nằm mơ, tôi vẫn thấy được bàn tay, đôi chân, giọng nói, nụ cười và gương mặt của Tấm.
Tấm có mái tóc dài, dài chấm lưng và đen nhánh. Đôi bàn tay khéo léo, nhanh nhẹn nên bữa nào mụ ghẻ bắt đi mò cua bắt tép, Tấm cũng bắt được nhiều hơn Cám. Tấm thật thà, tốt bụng, cả tin nên có lần đã bị cô em gian sảo đánh lừa trút hết cua ốc tôm tép.
Ở hiền nên Tấm gặp lành. Tấm có con cá bống làm bạn khi đang sống trong canh ngộ túi nhục, có đơn. Tiếng Tấm dịu hiền gọi Bóng làm em xúc động lắm: "Bống bổng bang bang, lên ăn cơm vàng cơm bạc nhà ta, chớ ăn cơm hẩm cháo hoa nhà người". Nhưng rồi con cá bống đáng yêu đó cũng bị mẹ con mụ dì ghẻ độc ác giết chết.
- Có hội, mụ dì ghẻ đổ đấu thóc trộn vào một đấu gạo, mụ bắt Tấm nhặt thóc ra thóc, gạo ra gạo. Mụ không muốn cho Tấm đi hội. Mụ chỉ muốn Cám, con gái ruột của mụ gặp được Hoàng tử thôi...Bà ơi! Thế rồi chị Tấm có được đi hội không hở bà? Chị Tấm có được gặp Hoàng tử không hở bà?
Tiếng bà kể, tôi vẫn nhớ. Bụt đã sai đàn chim sẻ bay xuống nhặt thóc giúp Tấm. Rồi Bụt lại ban cho Tấm một bộ lụa hồng để mặc đi hội. Qua chỗ lội, Tấm đánh rơi giày. Đoàn tùy tùng của Hoàng tử đã nhặt được. Qua bao nhiêu bàn chân ướm thử của các cô gái, cuối cùng, đôi chân thon nhỏ của Tấm xỏ vào thì giày vừa như in. Trong bộ quần áo lụa hồng, Tấm đẹp như cô tiên giáng trần. Hoàng tử đắm say vẻ đẹp lộng lẫy và dưa Tấm về cung cưới làm vợ.
Mẹ con mụ dì ghẻ đã lập mưu giết chết Tấm để cướp ngôi hoàng hậu. Con Vàng Anh biết nói tiếng người, trái thị thơm mà bà bảo đó là kiếp đời cô Tấm đó: "Thị thơm, Thị rụng bị bà, bà để bà ngửi, chứ bà không ăn"... Những ngày tháng Tấm ở với bà cụ hàng nước là những ngày tháng ấm áp nhất dối với Tấm. Tấm được sống trong tình thương mẹ con. Bàn tay của Tấm nõn nà khéo léo như húp ngọc, lúc bổ cau, lúc têm trầu. Chính miếng trầu cánh phượng của Tấm têm sáng hôm ấy đã làm cho Hoàng tử nhận ra người đẹp sau bao lần hóa kiếp.
- Có chuyện ông Tơ bà Nguyệt không hớ bà ?
- Có chứ ! Bụt là ông Tơ Hồng xe duyên cho Tấm và Hoàng tử nên vợ nên chồng đó.
Năm nay, đã 10 tuổi, nhiều đêm nằm mơ, tôi vẫn gặp cô Tấm - Hoàng hậu xinh đẹp trong truyện cổ tích bà kể ngày xưa.