Đêm Tháp Mười tôi cứ ngỡ là bầu trời cao hơn ở những chỗ khác. Cánh đồng mênh mông đắm chìm trong sương mù, rì rầm như sóng biển. Ấy là tiếng nói muôn thuở của gió lùa qua biển cỏ.
Tháng tư rồi Tháp Mười vẫn chưa mưa. Ban ngày nắng chói chang, đêm đến cánh đồng mát rượi, lộng gió. Không bị ngăn cách bởi cây cối, gió thổi rất mực hào phóng.
Đêm Tháp Mười thật kì ảo, với câu chuyện cô gái nọ, với ánh lửa đốt đồng và tiếng cỏ xào xạc trong gió. Tất cả những cái ấy đến trên cánh đồng yên tĩnh đang nhuốm màu sắc lãng mạn trước buổi bình minh sắp hé ra rực lửa.