Đã quá trưa, má con dì Năm đang ăn cơm thì một chú cán bộ cách mạng bị địch rượt bắt vội vã chạy vô nhà, vốn là một gia đình cơ sở nên dì Năm hiểu ngay ra tình thế nguy hiểm. Dì đưa cho chú cán bộ chiếc áo cũ của chồng mình để thay rồi bảo chú ngồi xuống chõng giả bộ ăn cơm. Vừa lúc ấy, tên cai và tên lính xồng xộc chạy tới. Tên cai trợn mắt quát:
- Anh chị kia!
Dì Năm buông đũa, đưa mắt trấn an chú cán bộ rồi nhẹ nhàng thưa:
- Dạ, cậu kêu chi?
Tên cai hất hàm hỏi:
- Anh chị có thấy một người đàn ông mới chạy vô đây không?
Dì Năm lắc đầu bảo là không thấy. Chú cán bộ cũng sốt sắng hỏi tên cai: “Lâu mau rồi cậu?”. Tên cai bực bội gắt: “Mới tức thời đây! Thiệt hại người không thấy chớ? Rõ ràng tui thấy nó quẹo vô đây mà!". Rồi hắn chỉ tay vào chú cán bộ: “Anh nầy là..?”. Dì Năm nhanh trí đáp: “Ảnh là chồng tui. Còn thằng nhỏ này là con tui".
Thoáng nghi ngờ hiện lên trong mắt tên cai. Hắn hỏi lại: “Chồng chị à?”. Dì Năm nhìn thẳng vào mặt hắn, gật đầu quả quyết: “Dạ, ảnh là chồng tui.”. Bất ngờ, hắn quay sang tên lính và hét lên: "Trói con mụ nầy cho tao! Cứ trói đi!" Tên lính bẻ quặt hai tay dì Năm ra đằng sau. Chú cán bộ buông đũa đứng dậy: “Trời đất! Vợ tôi...’’. Tên lính buông dì Năm ra, chĩa súng vào chú cán bộ, quát to: "Ngồi xuống! Rục rịch tao bắn nát đầu!”.
Bé An oà khóc, chạy lại ôm lấy má: “Má ơi! Má ơil". Tên cai giở giọng vừa dụ dỗ vừa đe doạ: "Nếu chị nói thiệt tôi thưởng. Bằng chị nhận anh này là chồng, tôi bắn chị tức thời, đốt luôn cái nhà này nữa!". Dì Năm ngập ngừng: “Mấy cậu...để tui..." Tưởng dì Năm sợ, tên cai đắc ý cười khẩy: “Có thế chớ! Nào, nói lẹ đi!” Dì Năm đưa tay chùi nước mắt rồi nghẹn ngào nói với bé An: “An, mầy qua bà Mười... dắt con heo về..., đội luôn năm tạ lúa. Rồi... cha con ráng đùm bọc lấy nhau". Tên cai chưng hửng, mặt hắn đỏ tía lên vì giận dữ.