Đề bài: Em có dịp quan sát một buổi tập của lớp học võ buổi sáng ở công viên gần nhà. Hăy kể lại những gì em thấy ở buổi tập đó.
Hd. ở bài này em lại không cần tả cảnh vật trong công viên. Nếu có cũng chỉ cần đôi nét phác qua. Em cần tập trung tả rõ các hoạt động của những người tham gia vào buổi tập. Cần tả vào hoạt động của một vài nhóm tiêu biểu.
Bài làm
Ba em sáng nào cũng dậy sớm đi tập thể dục dưỡng sinh ở công viên Tao Đàn. Hôm nay chủ nhật, em không phải đi học, ba cho em đi theo chơi với ba.
Khu công viên rộng lớn. Cả khu vực như chìm trong giấc ngủ. Nhưng em đã lầm, vào đến bên trong, em mới thấy được sự hoạt động thầm lặng mà bền bỉ của mọi người. Chỗ nào cũng có người tập. Các cụ có. Thanh niên có. Nam có. Nữ có. Hầu như mọi người đều cỏ ý thức tôn trọng cảnh tịch mịch của khuôn viên. Người tập đông, nhưng chẳng ai nói năng to tiếng. Mọi người đều chăm chú vào việc rèn luyện của mình. Những tầng cây cổ thụ thẳng tắp vườn khiến em không nhìn rõ bầu trời đêm. Những ngọn đèn trong công viên toả ánh sáng yếu ớt, chỉ đủ để mọi người nhận rõ lối đi và bồn cỏ, bồn cây.
Ba cho tự do đi dạo, còn ba ở lại nơi góc công viên, chỗ lớp dưỡng sinh của ba đang hoạt động. Em ngồi trên ghế đá, thích thú dõi theo lớp học. Tất cả mọi người trong lớp của ba đều lớn tuổi. Có cụ râu tóc bạc phơ nhưng da dẻ vẫn hồng hào và nét mặt vẫn tươi tắn, trẻ trung. Ai cũng ăn mặc gọn gàng, áo thun, quần rộng, giày ba ta. Tất cả đều tập thật nghiêm túc theo sự điều khiển của một cụ có bộ râu dài trắng như tiên ông. Em có ấn tượng nhất với một cụ bà hình như là người Hoa, mặc áo đen cài cúc có những đường khuy thêu, quần đen và mang giày vải đen như tài tử Hồng Kông trong các phim kiếm hiệp. Cụ tập những động tác thật nhẹ nhàng, mềm mại cứ như múa. Các động tác uyển chuyển, phối hợp nhịp nhàng giữa tay và chân. Em chăm chú đứng dõi theo mà có cảm tưởng như đang xem hộ phim kiếm hiệp quay chậm.
Cách chỗ em ngồi một quãng không xa, có một nhóm bốn cô chú tập kiếm. Đây là các cô chú tuổi chỉ chừng bốn mươi. Gọn ghẽ trong bộ đồ đen, lưng ai cũng thắt một dải khăn lụa đồng màu đen, chân đi giày vải màu đen, hai tay cầm hai thanh kiếm sáng loáng. Bốn cô chú đứng thành hàng ngang, cùng đồng diễn một bài kiếm. Đường kiếm quay nhanh, lúc trên đầu, lúc ngang thân. Có lúc cả bốn cô chú lại lăn người trên sân mà đường kiếm vẫn bay loang loáng, em đứng xem mà chỉ thấy những đường sáng loáng bay lượn và tiếng kiếm xé gió "vút vút". Sau bài tập đồng diễn, bốn cô chú quay sang tập đấu đối kháng. Em bỏ bài tập của các cụ để quay hẳn sang tận hưởng cuộc chiến tay đôi của từng cặp song đấu. Lúc nhảy sang phải, lúc bay sang trái. Có lúc rạp hẳn người xuống. Các cô chú nhẹ nhàng di động như những con sóc mà đường kiếm tung ra lại mãnh liệt như những đòn sấm sét. Kiếm chém ngang thân, kiếm bổ thẳng đầu, kiếm lia nhanh thân cẳng... Không còn nhìn thấy đường kiếm, chỉ nghe tiếng kiếm va chạm nhau vang lên khô, gọn, đanh. Kiếm thép va chạm còn làm tung bắn ra những tia lửa sáng loé. Em thích thú đứng hẳn lên lúc nào không hay nữa. Em mê mẩn dõi theo đến độ ba đến bên cạnh lúc nào cũng không biết. Phải đến khi các cô chú dừng kiếm lui về nghỉ em mới giật mình nhận ra ba đang đợi em cùng về.
Theo ba về mà em còn thèm muốn được xem thêm. Trên đường, em vui thích kể cho ba nghe trận đấu kiếm của các cô chú và xin với ba chủ nhật sau cho theo ba đi đến vườn hoa Tao Đàn.