Nhà em ở gần công viên 23- 9 nên sáng sáng, em thường theo bố ra công viên tập thể dục.
Nơi đây xưa kia là ga Sài Gòn. Nay trở thành vườn hoa. Và mỗi sáng, khi chuông kêu là em trở dậy, nhanh nhẹn làm vệ sinh buổi sáng rồi nhanh chóng theo bố chạy ra công viên tập thể dục.
Năm rưỡi, trời chưa sáng hẳn mà công viên đã tấp nập người, vỉa hè quanh công viên đã có từng tốp các anh các chị lớn đi bộ. Một ông lớn tuổi hơn bố em sáng nào cũng ngồi trên chiếc ghế đá quay ra đường Lê Lai vừa kéo đàn phong cầm vừa hát những bài ca cách mạng. Ông hát rất say sưa, mặc dù giọng hát cũng chẳng hay gì. Người đi qua như cũng quá quen mặt, quen việc nên chẳng ai chú ý. Ông cứ hát, cứ đàn, người đi tập cứ đi tập, không ngoái đầu nhìn, coi đó như đó là bài tập thể dục sáng của ông vậy. Trên vỉa hè phía trước khách sạn Thế giới mới, hai ba người tranh thủ trải tấm ni lông ngay trên vỉa hè bày bán quần áo, giày tập thể dục. Trong công viên, rải rác suốt dọc hai con đường giữa các bồn hoa là các ông, các bà, các người lớn tuổi, các anh chị thanh niên tập các động tác thể dục cá nhân. Nơi quầy hàng giữa công viên, có một lớp tập võ dưỡng sinh. Người hướng dẫn đứng ngay cửa quầy hàng, còn các học viên - phần đông là các ông bà lớn tuổi - đứng ngay trên con đường trước quầy hàng, tập theo sự "hướng dẫn. Phía đầu công viên, chỗ giáp với bên xe buýt trông ra chợ Bến Thành, mấy người trạc tuổi bố em chăng lưới đánh cầu lông.
Hai bố con em đã quen tập ở con đường bên quầy hàng cạnh khu có lớp dưỡng sinh. Tập ở chỗ này vừa thoáng vì ít người tập lại thuận tiện cho việc ngó nhìn đồng hồ của chợ Bên Thành để biêt giờ về cho kịp bố đi làm, em đi học. Sáng nào cũng cứ 6 giờ 15 là bố giục em về. Lúc này trời đã sáng nhưng công viên vẫn còn đông người tập.