Tôi và Thống là đôi bạn chí thân từ hồi còn đi học ở lớp Một. Tòi mến Thống không chỉ vì anh này vui vẻ, khiêm tốn mà còn học rất giỏi nữa.
Thống không cao lắm, tầm vóc vừa phải. Nước da ngăm ngăm đen, nên trông anh rất khoẻ khoắn và hình như lớn hơn tôi chớ thật ra anh cũng mới mười một tuổi như tôi. Chỉ vì cái nước da ngăm ngăm ấy mà thấy đứa bạn cứ gọi anh là “Mai Liên”. Tôi thật thà, cứ nghĩ đó là tên ở nhà của anh. Nghe sao giống tên con gái quá! Mãi sau tôi mới chợt hiểu được cái nghĩa láy của từ trên. Khoái chi, tôi cũng ghẹo anh. Vậy mà có bao giờ anh tỏ vẻ cau có, khó chịu đâu. Thống chỉ cười hì hì rượt chúng tôi đấm thình thịch ở trên vai.
Tóc Thống lúc nào cũng hớt gọn ghẽ để lộ vầng trán cao, nên nhìn anh có vẻ thông minh lắm. Tôi nhớ hôm đó là giờ toán. Gặp bài toán đố quái ác, cả lớp đều ngậm bút nhăn mặt. Nhưng Thống đã tìm ra đáp số. Anh giải thích cho tôi, tôi lại giải thích cho bạn khác. Cứ thế, cả lớp hầu hết đều được chín, mười điểm. Thầy quá đỗi ngạc nhiên và vui mừng không hiểu vì sao bài toán khó như vậy mà chúng tôi làm được. Hình như tháng nào Thống cũng đứng nhất lớp. Tuy vậy, chẳng bao giờ anh tỏ ra kiêu ngạo, nên ai cũng đều mến Thống.
Sáng nào, Thống cũng ghé rủ tôi cùng đi học. Mẹ tôi khen: “con biết chọn bạn tốt mà chơi, mẹ mừng lắm".