Con gà trống của nhà em chính là một thủ lĩnh đáng tin cậy của đàn gà.
Đứng giữa đám đông nào các chị mái, các cô cậu tơ choai, các chị vịt xiêm…, chú cao lớn hơn hết với bộ lông óng ánh, đầy vẻ hùng dũng.
Trên đầu của chú mang một cái màu đỏ chét hình răng cưa nằm ngả sang một bên. Cổ chú được phủ một lớp lông màu đỏ chói rủ dài xuống tận vai. Đuôi thì vắt cầu vồng lên những chiếc lông màu tím thẳm tuyệt đẹp. Ôi, cái mỏ chú sao mà dễ sợ! Đã nhọn lại còn khoằm xuống. Rồi lại thêm đôi chân mập ú, có mang hai cựa dài sắc bén chẳng khác hai thanh kiếm của các võ sĩ thời xưa.
Mỗi sáng, khi mẹ em mở cửa chuồng là chú liền phóng ra ngoài, nhảy tót lên cành khế sau nhà. Chú rướn cổ lên, ưỡn ngực tới, vỗ cánh phành phạch mấy cái rồi ò ó o vang dậy cả một góc vườn. Chú chẳng biết nhường một ai. Từ cậu chó Mi - Mi, cô mèo Mun đến các anh gà trống lân cận, chú đều tung bộ vó của mình ra thị oai. Thế nhưng, mỗi lần tìm được một miếng mồi ngon nào, chú luôn mời các chị mái tơ đến đãi hết.
Vậy mà em thích chú gà trông ghê. Đi học về, em cứ lén mẹ xúc gạo rải cho chú ăn. Nên hễ thấy em là chú lịch phịch chạy theo sau.