Gợi ý:
Dàn bài:
A. Mở bài: Giới thiệu về khoảng vườn
B. Thân bài:
- Tả bao quát khung cảnh khoảng vườn
- Tả chi tiết các cây có trong khoảng vườn
C. Kết bài: Cảm nghĩ của em về khoảng vườn
Trả lời:
"Quê hương '" Ôi hai tiếng gọi sao mà trìu mến và tha thiết. Quê hương không những là chùm khế ngọt, là con diều biếc, mà còn là khoảnh vườn chôm chôm đầy ắp quả:
Khu vườn được chia ra làm nhiều khoảnh, nhưng chỉ có họ hàng cậu chôm chôm cư ngự là đông nhất. Vào khoảng vườn chôm chôm thì mỗi chúng ta ai ai cũng có cảm giác như đang lạc vào khu rừng hoang dã trong thời cổ đại xa xưa. Mùa này, chôm chôm đang chín rộ. Tán lá xanh um găng đùm bọc, che giấu những đứa con thân yêu của mình. Dù tán lá quyết tâm che chở thì trái lại. Trái chôm chôm lại thích phô màu đỏ ối tuyệt đẹp của mình. Có những chùm vụt ra khỏi vòm lá, nằm thảnh thơi tận tít trên cao, còn những chùm bướng bỉnh, sà xuống mặt đất, xuống vũng lầy dính đầy bùn đất thật là tội. So với những thằng bé măng cụt láu cá thì các chú bé chôm chôm có vẻ mến khách hơn. Những buổi trưa hè oi ả, mắc võng lên thân cây lực lưỡng của chôm chôm, với làn gió mơn trớn của miệt vườn thì ta có thể dễ đi vào mộng. Thân chôm chôm bằng khoảng nửa vòng tay em thôi nhưng nó có vẻ rắn chắc lắm. Những chiếc lá màu xanh thẫm, lúc nào cũng tươi tắn. Chứ không như các anh chàng sầu riêng ở bên kia mương lúc nào cũng chau mày ủ ru thật thảm thiết. Tháng này vào vườn chôm chôm, chúng ta sẽ được một bữa no nê. Vị ngọt thanh khiết của lớp thịt dày ở chôm chôm có thể thu hút được những người khó tính nhất. Duy chỉ có một cành ra hoa muộn, đứng ngơ ngác nhìn các anh chị của mình mà khóc. Bông chôm chôm ra từng chùm, từng chùm như những đài sen tí hon chúc đầu xuống đất để hút lấy những ngọn gió trong lành từ kênh rạch thổi về. Chúng cứ ngấp nghé như van lơn những bàn tay thô bạo đừng ngắt khi nó chưa kết quả.
Chà chà, cánh hoa cũng ẩn màu xanh ngọc bích đẹp lạ thường. Nó chứa cả mùi hương hoa hồng, hoa dại nội cỏ phảng phất đâu đây. Mấy cây cóc đang đứng ngấp nghé nhìn len lén các anh chàng chôm chôm hào phóng mà đăm chiêu suy nghĩ. Dường như cũng muốn bắt chước các anh chàng hiếu khách, mụ ta đem hết thảy lũ con của mình treo lủng lẳng trên các cành cây cao để khoe khoang. Nhưng khổ nỗi là mấy mụ Cóc lại không thích sinh con nhiều vì sợ úa tàn nhan sắc của mình, nên chỉ lăt lẻo vài ba trái thôi. Mải lo suy nghĩ, Cóc đã lãng quên những chiếc lá vàng úa, đang nằm để chờ..
Một cây khế lắc lư những chùm quả chín vàng, mọng nước, một cây sung già soi bóng bờ ao, kể sao cho xiết vườn cây đầy những quả thơm ngon nhất của nhà em. Hỏi ai đi xa mà không nhớ ?