Tình huống 1 : Cháu nội của bà Ngoan ở Trà Vinh tên là Nguyễn Nhật Trường, sinh năm 1986, bị xích chân khoá vào cầu thang. Bà Ngoan có 4 người con nhưng duy nhất có bố Trường là con trai cho nên bà rất quý, nuông chiều cháu nội. Do không theo sát cháu nên cháu chơi bời lêu lổng với bạn xấu rồi trộm tiền, vàng của bà. Trường lại nghiện bia, thuốc lá... Bất đắc dĩ bà Ngoan đành sụt sùi kể với mọi người : "Mấy ngày nay xiềng cháu ở đây, tôi phải giải quyết mọi sinh hoạt hàng ngày của cháu. Tại tôi không dạy được cháu thành người tốt nên giờ phải chịu cực khổ ! Nhưng thà cực mà yên tâm chứ thả cháu ra, cháu đi gây chuyện nữa thì càng khổ thêm. Tôi chỉ mong cơ quan công an nhận lãnh giáo dục cháu dùm tôi, tôi cám ơn lắm". Trường vẫn dựa lưng vào cầu thang. Câu chuyện trao đổi giữa bà Ngoan và công an không gây một cảm xúc nào trên nét mặt của Trường. Mấy bữa nay, bà Ngoan để thêm mấy thúng củ tỏi (hàng buôn bán) cho Trường bóc vỏ. Bà khóc và nói : "Cho nó có việc làm và đủ cho nó hút thuốc...".
Tình huống 2 : Hà Thu rất thích văn nghệ, từng tham gia các buổi biểu diễn. Một hôm, bà Hạnh cạnh nhà Hà Thu hỏi : "Khi nào cháu di biểu diễn? Cháu tham gia tiết mục nào trong chương trình văn nghệ vui hè năm 2002?”. Bà vừa dứt lời, Hà Thu khóc oà lên, trả lời trong tiếng nấc : "Nhưng bây giờ bố cháu không cho cháu đi biểu diễn văn nghệ nữa". Mẹ cháu cũng tán thành ý kiến của bố cháu. Chồng bà Hạnh nói thêm : "Cháu cần giải thích để bố mẹ biết mùa hè không bận học thì trẻ con cũng được quyền vui chơi với bạn bè, bố mẹ không nên cấm con". Chồng bà Hạnh vừa dứt lời, Hà Thu càng khóc to hơn : "Nhưng ở nhà cháu, làm gì có quyền trẻ con ! Chỉ có quyền người lớn thôi !... Từ trước đến nay có việc nào cháu lựa chọn mà bố mẹ cháu đồng ý đâu, đến cả việc cháu thích ngủ riêng, bố mẹ cháu cũng không cho !".
(Theo tạp chí Vì trẻ thơ tháng 3/2000)