Kể lại câu chuyện Buôn Chư Lênh đón cô giáo theo lời của Y Hoa

Hôm ấy, căn nhà sàn chật ních người. Ai nấy mặc quần áo đẹp như đi hội. Mấy cô gái trải những tấm lông thú thẳng tắp từ đầu cầu thang tới cửa bếp giữa sàn. Bấy giờ, già làng mới ra hiệu dẫn tôi bước lên lối đi bằng lông thú mịn như nhung - nghi thức đặc biệt dành cho khách quý.

Lời giải

        Tôi là Y Hoa, được cấp trên cử về dạy học ở buôn Chư Lênh. Buổi đón tiếp tôi đến mở trường diễn ra với nghi thức rất trang trọng.

        Hôm ấy, căn nhà sàn chật ních người. Ai nấy mặc quần áo đẹp như đi hội. Mấy cô gái trải những tấm lông thú thẳng tắp từ đầu cầu thang tới cửa bếp giữa sàn. Bấy giờ, già làng mới ra hiệu dẫn tôi bước lên lối đi bằng lông thú mịn như nhung - nghi thức đặc biệt dành cho khách quý.

Tôi đến bên già Rok, trưởng buôn, đang đứng đón khách ở giữa nhà sàn. Nhận con dao mà già giao cho, nhằm vào cây cột nóc. Tôi chém một nhát thật sâu vào cột. Theo tục lệ, đó là lời thề của người lạ đến buôn. Lời thề ấy không thể nói ra mà phải khắc vào cột. Sau khi chém nhát dao, tôi sẽ được coi là người trong buôn.

Già Rok sờ tay lên vết chém, gật gù khen:

-  Tốt cái bụng đó, cô giáo ạ!

Rồi giọng già vui hẳn lên:

-  Bây giờ cho người già xem cái chữ của cô giáo đi!

Bao nhiêu tiếng người cùng ùa theo:

-  Phải đấy! Cô giáo cho lũ làng xem cái chữ nào!

Tôi lấy trong gùi ra một trang giấy, trải lên sàn nhà. Mọi người im phăng phắc. Tôi nghe rõ cả tiếng đập trong lồng ngực mình. Quỳ hai gối lên sàn, tôi viết hai chữ thật to, thật đậm: “Bác Hồ”. Tôi viết xong, bỗng bao nhiêu tiếng hò reo cùng bật lên:

-  Ôi, chữ cô giáo này! Nhìn kia!

-  A, chữ, chữ cô giáo! Đẹp quá!

      Lúc ấy, tôi rất xúc động, thầm hứa sẽ đem hết sức mình để dạy cái chữ cho con em đồng bào trong buôn làng, không phụ lòng tin yêu của mọi người.


Quote Of The Day

“Two things are infinite: the universe and human stupidity; and I'm not sure about the universe.”