Thật ra, ông Tám không có họ hàng ruột thịt gì với em, ông chỉ là người hàng xóm.
Khi em chào đời, nội ngoại đã mất từ lâu. Chính vì vậy, em coi ông Tám như người thân của mình.
Ông Tám đã ngoài sáu mươi, dáng người ốm yếu, dong dỏng cao. Ông thường mặc bộ đồ bà ba màu xám, có vết úa trên vai. Dù tuổi đã cao nhưng ông lấy làm hãnh diện vì hàm răng đều tăm tắp chưa rụng cái nào. Ông Tám xước mía, nhai xương khoẻ khoắn như người đang tuổi đôi mươi. Duy có đôi mắt của ông Tám hơi yếu. Ông thường mang kính khi đọc báo, hoặc làm việc gì đó có tính cách tỉ mỉ.
Ông Tám sống một mình. Bà Tám đã mất cách đây mười năm và không để lại cho ông mụn con nào. Vì vậy, ông Tám rất yêu trẻ con. Một trong những đứa trẻ mà ông Tám thương nhất chính là em.
Vườn ông Tám trồng nhiều cây trái. Mùa nào quả nấy. Em tha hồ hái quả mà không hề sợ ông Tám la rầy. Chính vì biết ông Tám thương mình nên nhiều lúc em thường làm nũng với ông, đến nỗi má em phải nói:
- Con không được làm phiền ông Tám!
Nghe như vậy. ông Tám cười:
- Tao coi nó như cháu nội. Con nít thì phải vậy, chớ sao.
Nghe ông Tám nói, em thương ông quá chừng. Em sà vào lòng ông Tám. Ông vuốt đầu em và cười hiền lành.