Nhà em chỉ cách trường một con hẻm nên từ năm lớp Ba, bố mẹ đã cho em tự đi bộ đến trường. Như mọi sáng, 6 giờ mười lăm phút là em đã tới đầu đường Nguyễn Duy Dương - An Dương Vương. Rẽ vào con đường Nguyễn Duy Dương, em đã nhìn thây ngôi trường của em: Trường Tiểu học Phạm Hồng Thái.
Lúc này còn sớm nên đường còn vắng mà cổng trường cũng chưa có đông các bạn. Ấy vậy mà ông Chờ đã trải tấm vải bạt dưới gốc bàng trước cổng trường để bày ra những cuốn truyện tranh nhiều màu sắc. Ngay bên cổng trường là gánh xôi của bà Bảy. Gánh xôi của bà có đủ các loại xôi. Xôi bắp, xôi đậu xanh, xôi đậu đen... Hai ngàn đồng xôi gói trong tấm ni lông trong, có rắc thêm ít vừng, ít sợi dừa đủ để bọn con trai, con gái chúng em no bụng đến bữa trưa. Cạnh gánh xôi của bà Bảy là gánh nước của cô Hạnh... Các bạn xúm quanh các gánh hàng, vừa ăn vừa chuyện trò, vui vẻ. Có bạn mồm nhai xôi nhưng mắt lại dán vào cuốn truyện tranh.
Em đã được mẹ chuẩn bị cho ổ bánh mì có kẹp pa tê, xúc xích nên em phớt lờ các gánh hàng rong mà bước ngay vào sân trường. Trong giờ ra chơi, sân trường chật ních, đông nghẹt tưởng như không còn chỗ đi, vậy mà giờ đây, sân trống tuếch trống toác. Cả sân trường rộng thênh thang chỉ có không đầy chục bạn. Đôi ba nhóm bạn đang truy bài nhau trên ghế đá kê dọc theo hành lang. Hàng cây như vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, trông tươi tỉnh dưới ánh nắng sớm. Những tiếng chim ríu rít trong vòm lá.
Văn phòng đã mở cửa, nhưng chưa làm việc. Các phòng học, lớp đã mở cửa, thấp thoáng bóng đôi ba người, lớp còn đóng im ỉm. Bao trùm lên mọi cảnh vật vẫn là một sự vắng vẻ, im lìm. Tưởng như mọi người, mọi vật đều cố không để gây ra tiếng động.