Nhà bà ngoại cũng là cái nôi êm đềm của hai mẹ con em. Bố em là lính hải quân quê ở miền Trung, con rể của bà. Em đã sinh ra và lớn lên tại ngôi nhà ông bà, nay đã lên 10 tuổi.
Nhà bà ngoại có 3 gian 2 chái, lợp ngói, làm theo kiểu cổ. Năm ngoái bố em gửi tiền về, bà và mẹ mới sửa sang lại: tôn nền, nâng cột, trát lại tường, thay mới cửa sổ, cửa ra vào. Nhà tuy nhỏ bé, nhưng ngăn nắp sạch sẽ.
Nhà ngoại ở cuối thị trấn Bần Yên Nhân, nơi có tương Bần nổi tiếng: "Dưa la, cà Láng, nem Báng, tương Bần, nước mắm Vạn Vân, cá rô dầm 'Sét". Ngôi nhà bà nhỏ bé xinh xắn đáng yêu nằm giữa mảnh vườn rộng độ một sào.
Một gian thờ ông ngoại và bác Hải liệt sĩ. Trên bàn thờ có treo ảnh ông, bảng vàng Tổ quốc ghi công và ảnh bác Hải chụp năm 24 tuổi. Gian đầu cùng là bàn học và chiếc giường hai mẹ con em. Gian cuối phía cạnh cửa sổ, nhìn thẳng ra ngõ, kế giường bà. Bà vẫn nhắc: "Mẹ Nhài và cháu Hà lúc nhỏ đều nằm cái giường này đây...". Bà vừa nói vừa đập đập tay xuống chiếu. Em mới đinh ninh: "Nhà bà ngoại là nơi chôn nhau cắt rốn của cả hai mẹ con em".
Bà và mẹ đều làm vườn rất khéo tay. Mùa nào thức ấy, vườn rau bà xanh ngăn ngắt. Rau cải bẹ, rau cải bắp, su hào, hành trông thật ngon mắt. Vườn rau của bà là rau sạch, các chú bộ đội tuần nào cũng đến mua, người buôn bán lẻ vẫn đến mua. Màu xanh của rau làm cho ngôi nhà của bà ngoại, của hai mẹ con mang một vẻ đẹp dân dã và đầy sức sống ấm áp.
Trong vườn chỉ có hai gốc hồng xiêm trĩu quả. Mẹ vẫn hái hồng xiêm bày lên bàn thờ ông, bàn thờ bác. Bà trồng hoa dọc hai lối đi từ cổng vào sân. Bà nói: "Hoa để chào đón khách quý đến chơi nhà".
Nhà, sân, ngõ của bà, của hai mẹ con em lúc nào cũng sạch sẽ, khô ráo. Con mèo tam thể, con chó mực bà nuôi cũng rất sạch, rất ngoan. Ngày giỗ, ngày Tết bà và mẹ cũng cho chúng ăn cỗ như người.
Ngôi nhà êm ấm của bà và hai mẹ con em chỉ có thế. Chẳng có lâu đài biệt thự và đồ đạc sang trọng. Chỉ bình dị thế thôi. Nhưng em yêu ngôi nhà êm đềm này lắm. Ngôi nhà tình thương của bà, của bố mẹ và của em. Đi học về đến ngõ, nhìn thấy ngôi nhà, mảnh vườn là đôi chân em ríu lại, em cất tiếng gọi: "Bà ơi ! Mẹ ơi !".