Chú Quý là thương binh, người láng giềng của gia đình em. Chú cho biết còn hai mảnh đạn trong người. Chú là bưu tá đưa báo đưa thư. Với con ngựa sắt, ngày nào chú cũng đi vào các ngõ ngách, mang thư báo cho khách hàng.
Chú ngoài 40 tuổi, người dong dỏng cao, đi lại rất nhanh nhẹn. Nước da như gỗ lim màu nâu sẫm. Tóc chú cắt ngắn, bộ râu quai nón tua tủa như rễ tre. Mắt chú đen láy, lúc chú cười, nheo lại, bộ lông mày sâu róm trông rất hóm hỉnh. Chú rất vui tính, biết nhiều chuyện lạ khắp phố phường. Chú đọc nhiều báo. Chú thích uống nước chè đặc và nghiện thuốc lào. Chú hay sang nhà em, ngồi hút thuốc lào và nói chuyện với ông em, với bố mẹ em.
Sáng nào đi học, em cũng gặp chú Quý đạp xe đi. Hai cái túi vuông vắn bằng vải bạt mắc vào hai bên poóc-ba-ga, với chiếc mũ vải trên đầu, trong bộ quân phục cũ, chú đạp xe băng băng lên phòng bưu điện. Lúc nào, gương mặt chú cũng ánh lên bao niềm vui. Chú nói: "Cái sướng của anh bưu tá quèn là đem tin vui đến cho mọi gia đình. Nhận được thư người thân, ai cũng mừng rỡ...”.