Cuộc đời con người vốn là một cuộc bể dâu, hoạ phúc khôn lường. Hôm giàu sang phú quý, ngày mai có thể thành người ăn xin. Thế nên Khổng TỬ dạy : "Lúc giàu nếu không bố thí thì đến lúc khốn khó chẳng ai cứu giúp". Đây là lẽ sống ở đời, cũng là một truyền thống tốt đẹp của người Việt Nam “Một miếng khi đói bằng một gói khi no",...
Có chăm học mới thành người tài giỏi, có ích cho xã hội. Đã thành người tài thì cần phải mang những kiến thức, kinh nghiệm mà mình thu đưọc truyền lại cho đời sau và phái có tình thương yêu giúp đỡ đồng loại. Đó là những điều mà tôi nhận thức được qua lời dạy của Khổng Tử.
Đứa trẻ nào khi cắp sách đến trường cũng đều háo hức hưóng đến một tương lai tươi đẹp. Sự học vốn không đơn giản, huống hồ chữ học được dùng không chỉ với nghĩa là học kiến thức má còn phải học rất nhiều thứ: học cách sống, cách ứng xử, học từ những cái nhỏ nhất đến những cái lớn hơn... Mai này dùng kiến thức mà ta học được sẽ giúp cho ta vững vàng, tụ tin, làm những công việc mà ta yêu thích và giúp ích cho đời. Tôi nhớ ông nội tôi hay răn: “Cháu mà lười học thì lớn lên chăng làm nên trò trống gì đâu''. Những khi tôi không làm bài tập về nhà, bố mẹ thường mắng: "Nếu không chịu khó học hành tử tế thì sau này đến quét rác ngươi ta cũng không mướn". Lúc bé chưa hiếu lời dạy của ông và bố mẹ, tôi thường thấy bực minh. Lớn lên rối, dần hiểu ra những mong muốn của ông bà, bố mẹ, tôi thấy mình cần phải chăm học hơn nữa.
Ông tôi là một bác sĩ quân y đã nghi hưu, về làng, ông vần thường xuyên khám, chữa bệnh cho bà con làng xóm, ai cũng yêu mến ông. Ông còn dạy nghề cho bố mẹ và các cô tôi. Tôi nghe nói trước đây ông còn là một thầy giáo giỏi. Nhiều học trò cùa ông tôi nay đã thành danh ở đất Hà thành. Thỉnh thoảng các bác ấy vẫn về thăm ông, ông tôi vui lắm. Tôi thấy ông thực sự đã sống và làm việc theo lời Khổng Tử dạy. Tuổi trẻ ông đã rèn luvện thành tài, là một bác sĩ giỏi cống hiến tuổi xuân cho đất nuóc, đến khi về già vẫn tiếp tục giúp đỡ dân làng và dạy con cháu điều hay lẽ phải.
Tôi nhớ một kỉ niệm lúc tôi mới mười tuổi. Có một ngưòi tàn tật đi ăn xin qua cổng nhà. Tôi đang chơi với mấy đứa bạn hàng xóm, thấy vậy liến cùng họn trẻ trêu đùa người ăn xin tội nghiệp kia. Giữa lúc ấy, ông tôi chạy từ trong nhà ra nạt chúng tôi và rút mấy đồng lẻ ra cho người hành khất. Ông bảo chúng tôi rằng: "Các cháu phải biết thương những người tàn tật như thế. Con người sống cần phải có tình nhân ái". Nhà tôi không giàu, bố mẹ tôi là viên chức nhà nưóc, nhưng gia đinh thường xuyên tham gia những đợt quyên góp cho người nghèo, ủng hộ đồng bào bị thiên tai, bão lụt,... Mẹ tôi thường bảo "Một miếng khi đói bằng một gói khi no đấy con ạ, mình giúp người ta lúc hoạn nạn, rồi một lúc nào đó biết đâu có thể mình lại cần người ta giúp đỡ. Những lời dạy của Khống Tử rất chí lí nhưng để làm được thật không dễ. Không thiếu kẻ đi theo "đường tắt" mà làm giàu, mà mua danh, "Ăn thì chọn những miếng ngon, làm thì chọn việc cỏn con mà làm". Cũng đâu ít người thực tài nhưng lại thiếu tự tin nên không thành đạt, bó chặt toàn bộ kiên thức mới thu lượm được rồi đem theo xuống mồ.
Nếu ai cũng làm theo được như lời khuyên của Khổng Tở thì cuộc đời sẽ đẹp hơn rất nhiều. Lỗ Tấn từng nói; đường là do con người đi nhiều mà thành. Nếu từng người trong chúng ta không tự cháy lên và toả sáng thì làm sao bóng tối có thể bị xua tan?
Đoàn Diệu Huyền
(Lớp Văn K40 khối THPT chuyên - ĐHSP Hà Nội)