Trong cuộc đời mình, ai chả có những ước mơ và khát vọng. Với tuổi thơ, tâm hồn đã trong trẻo lại giàu cảm xúc và trí tưởng tượng, nên càng nhiều mơ ước.
Cái gì đã làm nên những giấc mơ kì diệu của tuổi thơ vậy? Có lẽ cũng như tôi, bạn phải thừa nhận rằng: văn học đã thắp hồng ngọn lửa mơ ước trong tim ta!
Chắc bạn cũng đà một lần mơ ước bay lên cung trăng cùng chú Cuội để được đắm mình vào cõi bồng lai tiên cảnh, hay được du ngoạn bốn phương trời cùng tấm thảm bay, ngắm phong cảnh non xanh nước biếc với những dòng sông thơ mộng, những cánh rừng bí ẩn, những ống khói nhà máy cao chọc trời...Phải chăng việc bay lên vũ trụ ngày nay của con người cũng là nhờ những câu chuyện cổ tích xưa đã kích thích sự sáng tạo của nhà khoa học? Các nhà văn quả là “kì tài”, họ đã đi trước nhân loại hàng chục thế kỉ.
Truyện cổ tích còn đưa ta tới một thế giới diệu kì hơn nữa. Có lúc, tôi mong mình được như Thạch Sanh, để tới được tận chốn Thuỷ cung xa xôi của vua Thuỷ Tề, xem phong cảnh dưới nước có gì đặc biệt. Có lúc tôi lại mơ mình có phép lạ như bà tiên gõ cây đũa thần làm thay đổi vạn vật. Nếu có được phép mầu ấy, tôi sẽ gõ cây đũa vào các bức tượng vĩ nhân, để họ sống lại và giúp ích cho cuộc đời. Có lúc, tôi lại mong có được liều thuốc tiên để đi khắp nơi chữa bệnh cứu người.
Rời mảnh đất “cổ tích”, tôi đi ngược về vùng “thần thoại” xa xưa. Tôi mong mình có sức mạnh và lòng quả cảm, hào hiệp của dũng sĩ Héc Quyn trong thần thoại Hi Lạp. Lúc đó tôi sẽ dùng sức mạnh của mình tiêu diệt những tên khủng bố, những trùm buôn lậu ma tuý, quét sạch mọi thứ rác rưởi, cặn bã, bất công, để trái đất này chỉ còn lòng nhân ái và sự bao dung. Những mong ước ấy của tôi thật đẹp, nhưng có phần phù phiếm và viển vông.
Tôi lớn dần theo năm tháng, ước mơ của tòi cũng nhiều lên, nhưng giản dị và thiết thực hơn.
Đọc những câu ca dao ngợi ca phong cảnh thơ mộng, hữu tình của đất nước như:
Đồng Đăng có phố Kì Lừa
Có nàng Tô Thị, có chùa Tam Thanh
Ai lên xứ Lạng cùng anh
Bõ công bác mẹ sinh thành ra em...
Phồn hoa thứ nhất Long Thành
Phố giăng mắc cửi, đường quanh bàn cờ
Người về nhớ cảnh ngẩn ngơ
Bút hoa xin chép vần thơ lưu truyền
Đường vô xứ Nghệ quanh quanh
Non xanh nước biếc như tranh hoạ đồ
Bỗng nhiên tôi muốn được làm một chuyến du lịch từ Bắc vào Nam để ngắm xem đất nước, khám phá những vùng đất mới, chiêm ngưỡng những kì quan của tạo hoá và những kiệt tác được tạo nên từ bàn tay tài hoa của con người, để mà biết đất nước mình đẹp như thế nào, để mà thêm tự hào và yêu quý.
Không chỉ những câu ca dao mới tạo ra trong tôi ước muốn ấy. Thơ Nguyễn Trãi làm tôi khao khát về Côn Sơn để ngồi trên phiến đá năm nào thi nhân đã ngồi, nằm dưới bóng thông mà mơ màng, đứng dưới bóng trúc xanh mát lắng nghe tiếng suối chảy êm đềm (biết đâu cảm hứng thi ca trong tôi lại dạt dào, và biết đâu, một bài thơ mới viết về Côn Sơn lại chào đời!). Đọc thơ Hồ Chí Minh, tôi muốn tới ngay Việt Bắc để thưởng thức hương vị của ngô nếp nướng và thịt rừng quay, để được hưởng cái thú “Non xanh nước biếc tha hồ dạo - Rượu ngọt chè tươi mặc sức say”.
Đọc văn Nguyễn Tuân, tôi muốn tới Cô Tô để ngắm cảnh mặt trời mọc trên biển, ngắm nhìn màu xanh kì lạ của nước biển Cô Tô, gặp gỡ những con người chất phác và hồn hậu nơi đó.
Cùng với ước mơ du ngoạn, tôi mong mình có được tâm hồn và phẩm chất như những con người trong văn chương. Tôi ước sao mình có sức khoẻ và bản lĩnh như dượng Hương Thư (nhân vật trong Quê nội của Võ Quảng), để có thể lao động không biết mệt mỏi. Sức khỏe ấy, bản lĩnh ấy, cộng thêm với tri thức mà tôi học được trong nhà trường, tôi có thể tạo lập được sự nghiệp cho mình.
Không chỉ ước mơ cho riêng mình. Văn học làm tâm hồn tôi trong sáng hơn và tôi mơ ước luôn cả hộ mọi người xung quanh mình. Tôi ước gì không còn những cảnh đổ vỡ chia tay của người lớn để không còn Cuộc chia tay của những con búp bê nữa, không còn nước mắt chảy trên má những người bạn tội nghiệp, đáng thương của tôi, để chỉ có nụ cười trên những đôi môi thơ trẻ.
Bao nhiêu trang văn tôi được thưởng thức là bấy nhiêu ước mơ đẹp nảy nở trong tâm hồn tôi. Tâm hồn tôi giống như một mảnh đất còn cằn cỗi mà văn chương như dòng sông vừa mát trong, vừa đầy ắp phù sa cứ bồi đắp mãi cho mảnh đất ấy ngày một màu mỡ lên.