➡ Bạn giỏi văn? Hãy tham gia chương trình:
Gửi văn hay nhận ngay phần thưởng nhé?
Bé Tuấn khá mập, trông rất bụ bẫm, đáng yêu. Đôi chân bé to, ngắn, nào là thịt. Đôi tay mềm mại, những ngón tay trắng hồng, to như quả chuối non. Mái tóc bé đen, thưa thớt, chưa mọc đủ. Bé nói không được nhiều lắm, chỉ mới bi bô được vài tiếng như bố, mẹ, ông, bà, dì,… Ấy vậy mà bé chỉ nói khi nào mà bé thích thôi, còn những lúc khác bé chẳng nói được nửa lời. Bé hiếu động lắm, chẳng lúc nào ngồi yên, hết làm chuyện này lại đến chuyện kia. Có nhiều lúc dì gọi: “Tuấn đi như ông cụ đi nào”thì bé chắp tay sau lưng, đi lom khom, chập chững. Đi được vài bước, bé giơ tay ra, chới với không muốn đi nữa. Những lúc ấy, cả nhà đều lăn ra cười. Cũng như bao trẻ khác, bé có một tật xấu là hay làm nũng, chỉ cần không vừa ý bé là bé lăn ra khóc ngay, phải dỗ dành lắm bé mới nín. Mỗi khi dì cùng mẹ đi chợ về, thoáng thấy mẹ ở cửa là bé kêu lên: “Mẹ, mẹ…” ngay, rồi khập khễnh bước tường bước ra đón mẹ. Bé háu ăn lắm, mỗi lần người trong nhà có ai ăn bánh mà không cho mình là bé khóc toáng lên, chừng nào người ấy cho bé mới nín, vừa ăn vừa nói: “măm, măm”. Bé mê hoạt hình lắm, mới tí tuổi đầu mà giờ nào có phim hoạt hình bé đều biết cả, khi thấy phim hoạt hình xuất hiện thì bé nghỉ chơi, đang khóc cũng nín ngay.Có em bé thật thích. Nhưng tiếc quá, chẳng bao lâu nữa bé Tuấn sẽ về quê, ấy vậy mà em cứ mong bé Tuấn sẽ ở lại mãi với em .