Tiết 2


Câu 1. Em bị ốm, người luôn bên cạnh em động viên, chăm sóc, lo cho em uống từng viên thuốc, ăn từng thìa cháo, mất ăn mất ngủ vì em là mẹ. Hãy hình dung và tả lại vẹ cảu em lúc chăm sóc em bị ốm.

Dàn bài

- Mở bài: Giới thiệu chung việc bị ốm và mẹ chăm sóc

- Thân bài: tả lại hình dáng của mẹ lúc chăm sóc em

- Kết bài: Tình cảm của em đối với mẹ

Trả lời:

Những ngôi sao thức ngoài kia

Chẳng bằng mẹ đã thức vì chúng con

Đêm nay con ngủ giấc tròn

Mẹ là ngọn gió của con suốt đời

     Lần ốm vừa rồi của em đã làm mẹ vất vả quá nhiều. Chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ của mẹ thao thức, tỉ mỉ chăm sóc em là em lại muốn trào nước mắt.

     Hôm ấy, em sốt tới 40 độ, nằm mê man trên giường. Em mở mắt ra vẫn còn thấy bóng dáng mẹ ngồi ghé trên chiếc giường. Ánh mắt mẹ nhìn em đầy lo âu. Dường như đôi mắt cũng đượm buồn hơn mọi hôm. Gương mặt mẹ hiện ra có chút sốt sắng vì bác sĩ vẫn chưa tới khám. Mẹ lấy khăn mặt ướt đắp lên trán cho em. Chốc chốc đôi bàn tay mềm mại lại sờ trán em xem có đỡ nóng hơn chút nào không. Vài sợi tóc của mẹ xoã xuống ướt đẫm mồ hôi. Mẹ cũng không vội buộc gọn lại. Có lẽ nỗi lo lắng bất an cho sức khoẻ của em đã làm mẹ quên mất việc cần phải chăm sóc cho bản thân mình. Bác sĩ tới khám và cấp thuốc hạ sốt cho em. Bác sĩ về em đã thấy mẹ bưng một bát cháo nóng hổi cho em ăn. Trán mẹ lấm tấm mồ hôi, đôi mắt tràn đầy sự mệt mỏi, làn da xạm hẳn đi nhưng đôi môi mẹ vẫn cố nở nụ cười với em. Mẹ dịu dàng nói:

     - Con chịu khó ăn hết bát cháo này rồi uống thuốc cho chóng khỏi nhé!

     Mẹ tỉ mỉ và kiên nhẫn đút từng thìa cháo cho em. Sợ cháo nóng sẽ làm em bị bỏng, xúc một thìa mẹ lại thổi cho nguội rồi mới cho em ăn. Thương mẹ, em cũng cố gắng ăn hết bát cháo rồi uống thuốc. Uống thuốc xong em thiếp đi ngủ. Trong cơn mê man vẫn còn mơ màng thấy mẹ ngồi cạnh giường phe phẩy quạt cho em suốt một đêm.

     Sáng ra em đã hạ sốt, mở mắt ra liền thấy mẹ đang ngồi gục bên cạnh giường em. Nghe thấy tiếng động, mẹ tỉnh dậy. Việc đầu tiên mẹ làm là sờ trán em, biết em đã hạ sốt từ trong ánh mắt mẹ dường như ánh lên niềm vui. Mẹ nhìn em cười dịu dàng, vuốt vuốt nhẹ mấy sợi tóc loà xoà trước trán em.

     Mẹ đã vất vả vì em quá nhiều, sau này em lớn sẽ hiếu thảo và phụng dưỡng mẹ đến già.

Câu 2. Em hãy tả hình dáng, tính tình một cô (chú, bác) trong khu phố(hoặc thôn xóm) nơi em ở được mọi người yêu mến.

Dàn bài

- Mở bài: Giới thiệu về người được tả

- Thân bài:

+ Tả hình dáng của người được tả

+ Tính tình người đó ra sao

- Kết bài: Tình cảm của em đối với người đó

Trả lời:

     Cạnh nhà em có bác hàng xóm tốt bụng tên là bác Thanh. Nhà bác ở sát nhà em luôn, chỉ cách có một bức tường làm hàng rào thôi.

     Bác Thanh năm nay đã 55 tuổi, bác nhiều hơn bố em 7 tuổi. Dáng bác cao, lại dong dỏng gầy gầy nhưng nhìn bác rất khẻo mạnh và rắn chắc nữa. Mái tóc đen được cắt ngắn để lộ khuôn mặt hình chữ điền phúc hậu của bác. Đôi mắt đen nhánh lại rất sáng nhưng có in hằn nhiều vết chân chim bởi sự vất vả cực nhọc của một người nông dân. Mỗi khi bác ấy làm việc thì không ai có thể chê trách được, bác làm gì cũng rất nhanh nhẹn và tháo vát nữa. Em hay trèo tường sang nhà bác chơi với con trai bác, vì hai chúng em cùng tuổi, lại học cùng lớp nên chơi rất thân. Có hôm mải chơi, em quên cả giờ ăn cơm, bác đi làm về thấy vậy liền bảo em ở lại ăn cơm cùng luôn. Vì hai đứa học cùng lớp nên mỗi lần đi học em cũng được bác chở đi luôn, hôm trời nắng cũng như trời mưa bác đều đến đúng giờ để chở bọn em về.

     Bác Thanh là người sống rất mẫu mực. Xóm em ai cũng nể bác, người lớn và trẻ nhỏ đều thích gần gũi và trò chuyện với bác. Bác chỉ dạy chúng em rất nhiều bài học trong cuộc sống. Hơn nữa bác lại còn là một người rất vui tính. Bác hay kể chuyện cười cho lũ trẻ chúng em nghe. Mỗi tối cuối tuần lại tụ tập bà con trong xóm tới nhà bác, cùng nhau biểu diễn và thưởng thức văn nghệ.

     Bác rất thương em, lại hay mua kẹo cho em nữa. Mọi người xung quanh đều quý bác ấy vì bác ấy vừa hiền lành lại vừa tốt bụng. Em coi bác ấy như một người bố thứ hai, có chuyện gì em cũng hay kể cho bác ấy nghe hết.

Vui học:

Phát âm

Để giúp học sinh sửa tật phát âm”l” sai thành “n”. Cô giáo yêu cầu học sinh tập đọc và thuộc lòng câu: “Cụ Lý lên chợ mua lòng lợn luộc”.

Một tuần sau, cô kiểm tra và khen học sinh:

- Giỏi lắm. Em phát âm đúng rồi đấy. Có khó khăn gì đâu.

- Thưa cô, câu này đọc mãi cũng quen, chứ những câu nạ, nắm núc nó cứ nằm sao ấy!

(Sưu tầm)

*Bạn học sinh trong câu chuyện đã sửa được tật nói ngọng chưa?

*Hãy viết một câu khác để sửa tật nói ngọng n/l.

Trả lời:

- Bạn học sinh chưa sửa được tật nói ngọng vì lúc nói chuyện với cô giáo bạn vẫn bị ngọng l/n

- Một câu khác để sửa tật nói ngọng:

Lúc nào lên núi lấy nứa làm lán nên lưu ý nước lũ.